Lưu giữ ký ức của Đinh Đinh
 
Trang ChínhTrang BìaLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Truyện của CaDaoChoEm
My^♥^Diary - Trang Bìa EmptyMon Nov 02, 2015 2:48 pm by Đinh Đinh
1. Nàng đi khỏi. Cánh cửa khép nhẹ nhàng sau lưng, tiếng gót giày cao và nhọn gõ đều đều trên sàn gạch Tàu. Chỉ còn ánh sáng le lói len qua khung cửa thành một hình chữ nhật vành cam chói lọi trên mảng đen tối hắt vào trước mặt. Hình như có tiếng nước nhỏ giọt trên lavabo tráng men trong phòng tắm, chắc là do nàng không khóa kỹ sau khi rời khỏi đó với chiếc khăn trắng quấn quanh người và một nụ cười nhẹ. Nàng bước đến bên giường, choàng chiếc áo khoác đen lên người rồi nhìn gã, bàn tay mềm mại lướt qua trên má. Quay bước. Không nhìn lại.


Gã không biết mình nằm như thế bao lâu để nghe tiếng gõ đều đều xa dần, rồi tiếng động cơ lao vút đi, vứt lại gã chỏng chơ trên chiếc giường trắng toát. Gã dụi đầu vào chiếc gối còn thơm hương tóc nàng và cố gắng nhớ lại lần gần nhất mà đôi môi mềm mại kia áp vào lưng, cổ, vào mặt rồi trên khắp thân mình. Tận hưởng một mình và cay đắng một mình trên tấm trải giường nhàu nát còn vương chút bụi tình còn sót lại.


Không biết đã bao lần nàng đến rồi đi, và gã thì cứ cố tìm lấy một dấu hiệu nhỏ nhoi của tình yêu đằng sau cái say nồng của gối chăn. Nhưng nó vẫn mất biệt dù gã đã gắng cào cấu quá khứ và cả hiện tại, trong ánh mắt, bàn tay, cả đôi môi hay thân hình mềm mại mát lạnh. Trong đêm chỉ còn ánh lên nét son bóng lấp lánh những hạt phản sáng.



2. Nhẹ lòng mà cũng vấn vương khi rời khỏi căn phòng quen thuộc với chiếc tivi tỏa ánh sáng mờ xanh phía cuối giường. Ánh mắt anh như níu chân, như trách móc. Ta đọc đâu đó trong cái đầu kia một chuỗi những câu hỏi …

[ Full reading ]
Comments: 4
NGƯỜI MẸ ĐIÊN
My^♥^Diary - Trang Bìa EmptyMon Nov 02, 2015 2:46 pm by Đinh Đinh
Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: "Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!". Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.

Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: "Đưa, đưa tôi..." bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: "Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày. Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!". …

[ Full reading ]
Comments: 0
Ngôn sử
My^♥^Diary - Trang Bìa EmptyMon Nov 02, 2015 2:41 pm by Đinh Đinh
Ngôn sử

Hắn đem gia đình sang du lịch Paris. Khi hắn vừa tốt nghiệp Cử Nhân Văn Khoa thì miền Nam thay đổi chế độ, và mọi người trở thành thất nghiệp. Hắn may mắn thừa hưởng một miếng đất rất rộng ở ngay ngoại ô Saigon , hắn canh tác miếng đất đó, trồng rau quả, nuôi gà vịt, mở một quán cà phê nhỏ để sống qua ngày. Thì giờ rảnh rỗi hắn nghiên cứu về một môn học mà hắn gọi là môn "ngôn sử".

Hắn nói ngôn sử tiếng Pháp là philologie, tôi chẳng hiểu gì cả. Hắn giải thích đó là môn học nghiên cứu lịch sử, cấu trúc và cách tạo thành của ngôn ngữ. Tôi vẫn mù tịt. Năm 1980, hắn nhờ tôi tìm mối bán nhà và đất lấy mười lượng vàng vượt biên. Tôi tìm không ra, và hắn ở lại. Không ngờ như thế mà lại may. Gần đây nhà đất vùn vụt lên giá, hắn bán một phần khu đất và trở thành triệu phú đô la. Hắn bảo tôi :

- Bôn ba không qua thời vận. Mày xông xáo như thế mà cuối cùng lại chẳng ra gì so với tao. Cái nhà mày hơi bị nhỏ đấy. Tao là một sản phẩm của tệ đoan xã hội. Chúng nó ăn hối lộ và buôn lậu, nhiều tiền bẩn quá phải mua nhà đất để tẩy, nhờ thế mà tao giàu sụ. Tao bán hơn năm ngàn mét đất được vài ngàn cây, sau khi lịch sự mất vài trăm cây.

- Lịch sự ?

- À, đó là một tiếng mới - hắn cười to. Bây giờ người ta không nói là đút lót hay đưa hối lộ nữa, xưa rồi ! Bây giờ người ta nói là "lịch sự". Lịch sự trở thành một động từ. Làm cái gì cũng phải lịch sự mới xong; không biết lịch sự thì không sống được. Tao nhờ một thằng bạn lanh lẹ lịch sự giùm mới bán được miếng …

[ Full reading ]
Comments: 0
Đăng Nhập
Tên truy cập:
Mật khẩu:
Đăng nhập tự động mỗi khi truy cập:
:: Quên mật khẩu
Most active topics
Nhật ký Trại Giới Trẻ 23-24/7/2009
Tri kỷ của tôi!
Tuyển tập Truyện Ngắn 100 chữ
Ngược dòng thời gian
Người đâu gặp gỡ làm chi, trăm năm biết có duyên gì hay không!
Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, cùng những chua cay và những ngọt bùi
Ngạn ngữ cho cuộc sống
•••10102010•••
Tuyển Tập những bài thơ về tình yêu
Ca Dao - Tục ngữ chế nhưng vẫn đủ nghĩa
April 2024
MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     
CalendarCalendar